Đêm xuống từ lâu lắm, sương rơi thấm cả vai áo Dung Nhi, Khắc Huy khoác chiếc áo gió cho nàng với ánh mắt âu yếm. Chàng hạ thấp giọng, hỏi: – Dung Nhi! Em nói gì với anh đi chớ. Đừng kéo dài sự im lặng ngột ngạt này nữa. Em có biết anh khổ tâm lắm hay không? Dung Nhi nhìn lên giàn hoa giấy, màu tím hồng ấy mờ trong màn đêm như tình nàng sắp hoà nhập vào bóng tối chập chùng trước mặt…