Bạn à, đã rất lâu rồi tôi không còn cảm giác hứng khởi mỗi khi đọc sách, cũng ngần ấy thời gian tôi gần như trơ lì mỗi khi cầm bút viết một điều gì đó (mà nói thật lòng thì, trong cái thời buổi này, từ “cầm bút” đã sắp bị thay thế hoàn toàn bằng cụm từ “gõ bàn phím”). Bạn và tôi hí hoáy với những laptop, ipad, với blog và facebook mà quên đi một thời chúng mình say sưa truyền tay nhau một bài văn hay trong những trang sách đen nhàu nhĩ. Quên đi một thời chúng mình cầm bút mực hì hụi viết, rồi lại hì hụi gạch xóa, suy ngẫm từng từ, từng câu, cố gắng tìm tòi một cách diễn đạt mới cho bài văn của mình đến mất ăn mất ngủ. Lâu quá rồi nhưng tôi vẫn nuối tiếc về những cảm xúc ngày ấy, có lẽ vì mãi mãi chẳng thể tìm lại được tâm hồn thuần chất chuyên Văn của ngày xưa nữa bạn ơi!