Đàm Hà Phú viết cho Sài Gòn nhưng cũng là viết cho mình, về một thành phố lớn đến nỗi “Không ai dám vỗ ngực nói mình biết hết đất Sài Gòn”, về một đô thị có những bạn trẻ mặc đồ như Tây ngồi cafe máy lạnh viết đơn xin việc, có những bậc trung niên mặc quần đùi uống cafe cóc bàn chuyện xây cao ốc cho thuê, về một nơi mà người ta cho đi mà chẳng hề coi trong tiền bạc, chỉ để lại một câu đơn giản “Chuyện nhỏ mà, bỏ đi. Ơn nghĩa gì cậu ơi”…