Lang thang bên bờ hồ Xuân Hương, hàng cây liễu phất phơ với những băng ghế đá thưa người khiến Thiên Ân thấy lòng nặng trĩu buồn phiền. Cô ngồi xuống một băng ghế trống, co ro lặng nhìn những vệt sáng lấp lánh phản chiếu dưới mặt hồ. Gió thổi lạnh quá, nhưng vẫn không lạnh lẽo và trống trải bằng tâm trạng của cô lúc này. Hắt xì hơi một cái, cô rùng mình khép vạt áo lại rồi lắc đầu nhè nhẹ như tự trách mình…