Một làn gió nhẹ làm tung bay mái tóc của Lục Di, khi nàng đi dọc theo mỏm vịnh về phía dinh cơ Nhậm Triều Phong. Nàng ngắm nhìn ánh mặt trời buổi sớm trên vùng biển yên bình. Lần đầu tiên nàng thấy mình thật mạo hiểm khi làm sứ giả hòa bình cho bà Phùng Gia Yến và người cháu nội của bà: Nhậm Triều Phong.Ngay từ khi đặt chân đến thành phố này, Lục Di đã tự nhủ rằng, anh ta là một con người cực kỳ nguy hiểm, nếu không thì mọi người đã không gọi anh là ”Con thú hoang” từ khi anh mới chào đời. Nàng chưa bao giờ gặp mặt Triều Phong, nhưng đã bao năm nay, nàng sống giữa những người mang họ ”Nhậm” và nàng rất hiểu tính cách của họ. Họ có một cái gì đó vừa lạnh lùng lại vừa nóng bỏng. Và từ trong máu của họ luôn khắc sâu những định kiến xa xưa …