Truyện ngắn của Hoàng Tố Mai nhiều khi dừng lại ở chính sự chơi vơi, lơ lửng ấy, người viết dường như muốn dùng con chữ để chấm phá, phác họa cảm giác hơn là đi vào những miêu tả tí mỉ, cặn kẽ. Chị cũng tiết chế giải thích những đột biến trong tâm trạng hay hành vi của nhân vật. Bởi vậy, tác phẩm của chị mở ngỏ nhiều khoảng trống. Chúng cô đọng như những bài thơ, vừa mời gọi tưởng tượng của người đọc, nhưng cũng vừa dễ làm nản lòng những người muốn đọc những câu chuyện có tình huống éo le với các sự kiện được móc xích chặt chẽ. Song cũng có mạch viết khác, ở đó, tôi bắt gặp một Hoàng Tố Mai đã xa thời “Này áo xanh cổ trắng” với lối viết bề bộn hơn, gai góc hơn.