Rừng xà nu là một truyện ngắn của Nguyễn Trung Thành, được viết năm 1965. Trong tác phẩm, với hình tượng cây xà nu và những “anh hùng dân tộc” ở làng Xô Man trong thời Chiến tranh Việt Nam, nhà văn đã làm nổi rõ khuynh hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn, đặc điểm cơ bản của văn học Việt Nam giai đoạn 1945–1979.