Tất cả những rắc rối bắt đầu đổ xuống đôi vai của Akiko với toàn bộ gánh nặng của nó mà không hề được chia sẽ, vào một ngày tuyết nhẹ rơi những bông đầu tiên trên đại lộ Ôme. Akiko bước ra khỏi tàu điện ngầm, hai tay nặng trĩu giỏ thức ăn; dù mệt nhọc, nhưng chị rất hài lòng về những thứ mà mình đã mua. Ngày thứ bảy, Akiko dành thì giờ hiếm hoi của một tuần bị cuốn hút vào công việc cho gia đình: chị mua thức ăn đông lạnh cho cả tuần kế tiếp. Bỗng Akiko sững người lại. Chị kinh ngạc nhận ra bố chồng đang tiến thẳng về phía chị với bộ dạng lấm lét trong khi tuyết rơi mỗi lúc một dày mà trên người không có áo khoát và ô. Chị gọi lớn, nhưng ông vẫn tiếp tục bước những bước dài và sắp vượt qua chị. Akiko dang tay chặn ngang đường, giỏ thức ăn chạm vào người bố chồng mới làm ông như sực tỉnh…