… Đậu Rồng chào đời được ba tháng hơn mà Dương Đằng không hề nhìn mặt con. Cái nỗi đau mất vợ cùng cực cộng với cái nỗi đau mất mẹ trước đó. Đúng là trời phạt. Đúng là ý trời. Đằng lầm lì cam phận. Mỗi ngày đến sở làm, công việc ở mỏ rất nặng nề nhưng Đằng đã dồn hết sức mình vào đấy. Từng xuổng lại từng xuổng, than được xúc ra khỏi mỏ, sàng sạch đất đá, phân loại… Nỗi buồn như được phát tiết, được trút bỏ, cố gắng trút… Trút mãi không nguôi. Đằng trở thành người công nhân gương mẫu của cả mỏ. Ngoài công việc hầm lò… Đằng ngồi đó thẩn thờ… Không để ý cũng không kết bạn… Dù anh thợ mỏ còn rất trẻ, lại đẹp trai. Khi bé Đậu Rồng chào đời, Đằng mới tròn hai mươi ba tuổi.