Sau hai mươi ba năm trị vì, rốt cuộc cũng đến lúc vua Thái Tôn nằm hấp hối trên giường bệnh. Khi ấy ngài đang ở nơi ẩn dật của mình – nơi nghỉ mát mùa hè. Đó là một miền núi non u nhàn, thanh tịch, cách kinh thành một thung lũng nên thơ và một dòng suối trong veo róc rách chảy từ khu đỉnh đồi đến tận khu ngoại thành phía nam. Dãy đồi chạy dài mãi và lẫn cả vào rặng Thái Bạch ở đằng xa…” (Trích chương 1, Tình sử Võ Tắc Thiên)