Thế giới xô lệch bắt đầu từ tiềm thức ngả nghiêng của con người. Cái mầm dông bão không hiện hữu mà lớn lên từ trong vô thức. Nhân vật tôi gói chặt mình lặng câm trong nỗi mặc cảm mà không nghĩ rằng chính điều đó đi qua thời gian có thể đủ sức tạo thành một cơn dông. “Tôi” ngồi trong góc nhà, quan sát, nhìn thấy và thấu hiểu tất cả những gì đã diễn ra trong chính ngôi nhà thân yêu của mình.