Chỉ hai đứa ngồi trên mỏm đồi này, giữa một vùng làng vườn thơm phảng phất mùi hoa ngọc lan như đã lưu lại từ những mùa hạ trước, ở xa xa vệt nước xanh thăm thẳm của sông Hương trôi lặng lẽ trong hơi sương như một cái gì thuộc về vĩnh hằng, và xen vào giữa những câu chuyện của chúng tôi là tiếng chuông chùa lan tỏa khắp cả một vùng nghe như thực như không và như phát ra từ một mái chùa cổ rêu phong bỏ quên lại từ đấy một thời gian nào đã xa của đời người. Một ít lạnh, một ít thu vàng và một ít cô đơn của phận người, tôi gọi cuộc gặp gỡ với trời đất ấy là cuộc “Giao lưu với mùa thu”. (Trích bút ký)