Câu chuyện này giống như những trang sử hơn là một câu chuyện “tình”, bởi tình yêu trong này vốn không cuồng nhiệt, không say đắm, không sủng nhiều mà cũng chẳng ngược bao nhiêu. Nhưng tôi vẫn háo hức đọc đến tận cuối cùng, bởi bài thơ mở đầu câu chuyện, bởi đôi nhân vật chính, bởi cái kết bi thương trong Trường Môn Phú, và bởi điển tích lãng mạn “Kim ốc tàng Kiều”…