Làm thế nào để đánh thức con người ra khỏi giấc mộng – đây là vấn đề thao thức của các bậc giác ngộ tự ngàn xưa. Bản thân đã nếm được mùi vị giải thoát, chư vị không đành lòng bỏ rơi người sau, tự nhủ: “Ta cũng chịu khổ đau như thế, ta cũng cư xử như vậy khi còn vô minh và cũng chẳng biết gì hay ho hơn”. Khi thấy sự tàn hại do không hiểu ra được rằng mọi thứ chỉ là một; đều cùng chia sẻ một sinh mệnh và bản tâm; bậc giải thoát chỉ thẳng vào mặt trăng: “Mọi người có thấy không?”. Cố tâm kéo các con ra khỏi nhà lửa, chư vị truyền đạt bằng cả ngôn ngữ và bản tâm…