Nghe Không ai qua sông tự nhiên thấy đời buồn quá xá. Buồn dấm dẳng miên man như những ngày miền Tây vào kì nước nổi, mưa xiên ngang phủ trắng đất trời. Cũng đúng thôi, vì Nguyễn Ngọc Tư đã ướp vào con chữ cái hiu quạnh đơn côi của lòng người, cái chấp chới chông chênh của phận đời, cái quặn mình thổn thức của đất quê. Tư đã dệt nên một nỗi buồn rất đẹp trên từng trang viết. Độc giả mê đắm nỗi buồn ấy, thành thử rấm rứt ở lại bên này sông cùng Tư mà ngó vọng sang bên kia sông.